Bố tôi đã nằm trên giường bệnh suốt ba năm qua, sức khỏe yếu dần, như ngọn đèn cạn dầu có thể tắt bất cứ lúc nào. Ông biết mình không còn nhiều thời gian, nên trước khi rời xa, ông đã cẩn thận chia hết tài sản cho các con. Ngày ông chia phần, từng người trong gia đình tôi lần lượt nhận phần của mình rồi vội vã quay về với cuộc sống riêng, bỏ lại ông một mình nằm đó. Chỉ còn tôi, người con út, vẫn ở lại bên giường ông, chăm sóc từng bữa ăn, từng giấc ngủ.
Những đêm dài ngồi bên ông, nhìn bố thở khó nhọc, tôi chỉ mong ông có thể sống thêm một chút nữa, dù chỉ là một ngày, một giờ. Tôi không quan tâm ông đã chia cho tôi bao nhiêu, hay tài sản của ông nhiều ít thế nào. Với tôi, được ở bên ông là điều quý giá nhất.
Rồi một đêm, khi tôi đang nằm nghỉ trên chiếc ghế cạnh giường, bố bỗng gọi tôi lại. Ánh mắt ông sáng lên một cách lạ kỳ, như thể muốn truyền cho tôi một điều gì đó quan trọng. Ông run rẩy đưa cho tôi một chiếc tay nải nhỏ, bàn tay gầy guộc của ông đặt vào tay tôi một cách đầy trân trọng và tin tưởng.
“Con, đây là chút của cải cuối cùng cha để lại cho con,” ông nói, giọng khàn đặc. “Cha biết con không màng đến tiền bạc, nhưng đây là điều cha muốn giao cho con, như lời cảm ơn vì con đã ở lại bên cha.”
Tôi xúc động không nói nên lời. Tôi nhìn chiếc tay nải trên tay, lòng ngập tràn hy vọng và một chút hồi hộp. Tôi mở tay nải ra, và bên trong là những giấy tờ nhà đất, tưởng chừng như phần thưởng cho sự hiếu thuận của tôi. Nhưng khi cầm lên, trái tim tôi như ngừng đập – bên dưới tờ giấy đất là một tờ giấy nợ, ghi rõ số tiền 5 tỷ đồng mà ông đang nợ.
Bố tôi vốn là một người làm ăn chăm chỉ, suốt đời ông đã dành trọn tâm huyết để gây dựng sự nghiệp với hy vọng có thể mang lại cuộc sống tốt hơn cho gia đình. Nhưng trong vài năm cuối đời, công việc kinh doanh của ông gặp khó khăn trăm bề. Thị trường thay đổi, đối tác làm ăn thất tín, nguồn hàng ế ẩm, và mọi cố gắng của ông như đổ sông đổ bể. Trong nỗ lực níu giữ lại những gì đã xây dựng, ông đã phải vay mượn khắp nơi để xoay xở. Ông không muốn các con phải chịu cảnh nghèo khổ, nên dù sức khỏe đã yếu, ông vẫn không ngừng tìm cách gánh vác. Ông vay nợ không chỉ để duy trì việc làm ăn, mà còn để có thể tích lũy một chút tài sản cho chúng tôi.
Bố nắm chặt tay tôi, hơi thở yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn đầy kiên định. “Cha xin lỗi vì đã để lại gánh nặng này cho con… nhưng cha tin con đủ mạnh mẽ để vượt qua. Con có thể làm bất cứ điều gì con muốn với những giấy tờ này, nhưng cha mong rằng con sẽ tìm thấy hạnh phúc, dù trong hoàn cảnh nào.”
Sau khi ông mất, tôi nhìn căn nhà trống trải, chỉ còn lại mình tôi và món nợ khổng lồ mà ông để lại. Nhưng tôi biết, điều quan trọng hơn cả tài sản hay nợ nần là tình yêu thương và sự tin tưởng ông đã trao cho tôi. Thay vì chán nản, tôi quyết định sẽ giữ căn nhà này và cố gắng trả nợ, không chỉ vì di nguyện của bố mà còn vì tôi biết mình là người cuối cùng ở lại để bảo vệ tình yêu và lòng hiếu thảo mà ông đã trao gửi.
Từng bước một, tôi làm việc chăm chỉ, gom góp từng đồng để trả nợ. Dù hành trình khó khăn và đầy thử thách, nhưng tôi không cảm thấy hối hận. Bố đã để lại cho tôi một di sản không chỉ là căn nhà và tờ giấy nợ, mà còn là sức mạnh để vượt qua nghịch cảnh và sống một cuộc đời đầy ý nghĩa.