Giận quá, tôi nghỉ làm, chạy thẳng về nhà. Khi mở cửa xông vào, tôi còn hít một hơi để lấy tinh thần cho việc đánh ghen. Tim tôi đau thắt lại vì không ngờ bị hai người tôi tin tưởng, thương yêu nhất phản bội sau lưng.

Tôi và Như là bạn thân với nhau từ hồi học đại học. Như là một cô gái tốt, tính tình hiền lành, luôn nghĩ cho người khác. Tôi hay bảo cô ấy phải sống “biết mình” một tí, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cảm xúc của người khác mà tự bỏ bê, làm khổ chính mình. Nhưng quan điểm của Như lại khác tôi, cô ấy cho rằng sống mà chỉ biết đến bản thân mình là kiểu sống ích kỉ, cô ấy không làm được.

Tôi may mắn lấy được chồng tốt, thương yêu, chiều chuộng tôi. Còn Như lại khác, cô ấy không may như tôi, lấy phải một gã chồng ăn chơi, đàn đúm bạn bè mà không quan tâm đến vợ. Vậy mà lúc nào Như cũng nghĩ cho chồng, lúc nào cũng sợ chồng thua thiệt với bạn bè. Tôi nói mãi không được nên đành mặc kệ.

Hiện tại thì Như đã ly hôn chồng. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ buồn, sẽ khóc lóc và suy sụp, thế mà ngược lại. Như cắt tóc ngắn, đầy cá tính rồi mạnh mẽ tuyên bố sẽ sống khác, sẽ không sống quá hiền lành, quá nhu nhược nữa. Tôi nghe Như nói mà mừng.

Sau khi ly hôn, Như thường xuyên dẫn con trai đến nhà tôi chơi rồi ăn cơm chiều, có khi còn ngủ lại. Tôi vẫn đối xử với cô ấy nhiệt tình như trước. Cho đến khi một chị đồng nghiệp mắng tôi dại, “đem mỡ dâng miệng mèo”, chồng tôi suy cho cùng cũng là đàn ông, ham thích cái mới lạ. Như lại đang thay đổi theo chiều hướng trái ngược cách sống trước đây, chị ấy sợ tôi bị hai người thân nhất “đâm sau lưng”. Chị ấy nói cũng khiến tôi hoang mang, lo lắng.

Thế là tôi quyết định lén lắp camera trong nhà, dự định sẽ theo dõi nhất cử nhất động của hai người bọn họ. Nhưng theo dõi cả tuần, tôi vẫn chẳng thấy có gì bất thường. Như chỉ đến chơi khi tôi đã về nhà, ngoài ra những ngày bình thường không hề thấy bóng dáng. Cho đến chiều nay, khi nhìn camera, tôi giật mình khi thấy Như đang ở nhà mình, mặc cái váy ngắn và chồng tôi cũng ở nhà. Hai người họ ngồi sát vào nhau, cùng chăm chú xem gì đó trên điện thoại.

Giận quá, tôi nghỉ làm, chạy thẳng về nhà. Khi mở cửa xông vào, tôi còn hít một hơi để lấy tinh thần cho việc đánh ghen. Tim tôi đau thắt lại vì không ngờ bị hai người tôi tin tưởng, thương yêu nhất phản bội sau lưng. Nhưng khi mở cửa vào, tôi lại choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.

Chồng tôi và Như đang cắm mặt thổi bong bóng, trang trí phòng khách. Nhìn dòng chữ happy birthday mà tôi bất ngờ. Chính tôi cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của mình. Thấy tôi, cả hai cũng ngạc nhiên. Hóa ra họ chuẩn bị sinh nhật cho tôi. Vậy mà tôi còn nghi ngờ rồi ghen tuông vớ vẩn. Đêm qua, tôi đã có một buổi sinh nhật ý nghĩa. Nhưng sâu thẳm, tôi vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh chồng tôi và Như ngồi sát, trò chuyện thân mật với nhau. Tôi có nên nói “rào trước” với chồng, để anh hiểu và tự biết bản thân phải làm gì không? Tôi lo sợ quá.