Vậy là cậu  con trai  ấy lại hạ cẳng tay, hạ cẳng chân thẳng lên người mẹ nghèo khốn khổ. Mỗi lần thấy cậu con trai đ.ánh m.ẹ mình,  con chó béc-giê ấy đều lao vào nhào bổ đến như cắn vào người cậu con trai…

Cuộc sống của bà Hạnh là một chuỗi những ngày đau khổ, đáng thương. Mang nặng đẻ đau 3 đứa con rồi cố gắng dùng hết sức lực nuôi nấng chúng nên người. Vậy mà thật không thể tin nổi rằng những đứa con ấy lại chẳng hề yêu thương và tôn trọng mẹ mình.

Tần tảo hơn 20 năm vì chồng mất sớm, một mình bà nuôi nấng các con  học hành  đàng hoàng như người ta. Cuộc sống của bà không có gì là khó khăn cả, vậy mà đến tận lúc ra đi rồi bà vẫn phải sống trong cái cảnh chẳng có vui vẻ, khổ sở đến thế.

Từ ngày chồng bà mất để lại 3 đứa con nhỏ, bà có nuôi thêm 1 con chó béc-giê. Thật ra, con chó ấy cũng chính là người bầu bạn với bà. 3 đứa con đi học, con chó đi theo bà đi chợ, ngồi cùng bà trong nhà khi bà ngồi bóc hạt sen. Chính con chó ấy là một phần của cuộc đời bà, như 1 người bạn, 1 người tri kỉ.


Không phải bà khó tính nên không có bạn. Bà không có nổi 1 người bạn  cho riêng mình chỉ vì quá nặng mưu sinh. Cuộc sống của bà cứ thế mà trôi đi mà chỉ có quanh quẩn với công việc, con cái và con chó mình nuôi. Chẳng có thời gian để mà gặp bạn bè, tụ tập hay buôn vài câu chuyện nhỏ. Trong xóm có đám hỉ, đám hiếu được mời bà vẫn đi đầy đủ, gửi t.iền biếu chứ chẳng có nổi thời gian mà đi ăn.

Sinh con ra, nuôi nấng con cái nên người, trưởng thành cả rồi. Cô con gái cả lấy chồng cũng bận chẳng còn thời gian nói chuyện hay về thăm bà. Cô con gái thứ 2 cũng thế, đến cậu con trai út thì hàng ngày chỉ có về xin t.iền bà mà thôi.

Để lẫn sợi dây 10 chỉ vàng vào quan tài của mẹ, con trai tiếc của đòi mở nắp quan - Hình 1

(Ảnh minh họa)

Ngày đó, cậu con trai út vẫn còn đi học trên thành phố, hai đứa cô con gái có gia đình cũng phụ được bà nuôi em ăn học. Nhưng rồi hết t.iền cậu út lại về nhà, có lần bà chẳng có t.iền thì thậm chí cậu ấy còn đ.ánh n.gười mẹ của mình. Cũng không ít người chạy đến can ngăn. Người ta thất vọng về cậu ta, còn bà thất vọng về đứa con mình tần tảo, nuôi nấng nên người cuối cùng lại đối xử với mẹ chẳng ra gì. Cậu về nhà thấy mẹ không có t.iền là c.hửi:

– Bà không có t.iền cho tôi à, làm gì mà không có t.iền?  Sao  lại nghèo đến thế chứ, bà định để tôi c.hết đói trên thành phố à?

– Không phải con ạ, đợt này người ta không mướn mẹ đi làm nên mẹ cũng không có t.iền. Mẹ xin lỗi để thư thư ít hôm mẹ chuẩn bị rồi gửi t.iền cho con nhé.

– Tôi quá thất vọng về bà, bà đáng làm mẹ không vậy. T.iền thì không có tôi sống làm sao được.

Vậy là cậu con trai ấy lại hạ cẳng tay, hạ cẳng chân thẳng lên người mẹ nghèo khốn khổ. Mỗi lần thấy cậu con trai đ.ánh m.ẹ mình,  con chó béc-giê ấy đều lao vào nhào bổ đến như cắn vào người cậu con trai. Chỉ khi bà quát: “Mày không được cắn, không được hư” thì con chó ấy lại gầm gừ rồi nhe nanh vuốt ra nhìn cậu con trai của bà như vẻ tức giận rồi bỏ về chỗ mình nằm yên.

Có nhiều lần chính con chó ấy cũng là người đã đỡ cho bà đòn roi từ cậu con trai quý tử. Đời mẹ như bà, một người mẹ thất bại. Thương con nhưng dạy con không thành để con biến thành đứa con trai hư hỏng là bà đã sai rồi.

Có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu như mãi mãi bà sống ở cái làng quê nghèo cùng con chó tri kỉ ấy. Nhưng rồi t.uổi bà cao, chẳng còn đủ sức để mà nói chuyện, chỉ còn đủ sức để đi lại đã là điều khó khăn. Bà ăn kém hơn, rồi yếu dần đi. Khi ấy, cậu con trai chẳng về thăm bà lấy 1 lần. Chỉ có hai cô con gái đã có chồng, thay nhau về với người mẹ tội nghiệp ấy được vài hôm.

Nghĩ con mất cha, thương con chiều chuộng con để rồi cuối cùng người mẹ ấy phải nhận cay đắng đến vô cùng. Bà mất, ngày bà mất hai cô con gái cùng con rể về cũng nức nở khóc. Chỉ có cậu con trai nhìn bà mà thầm chán nản. Đến cái giờ phút ấy cậu vẫn chẳng động chút lòng thương nào với người mẹ đã nuôi nấng mình nên người.

Để lẫn sợi dây 10 chỉ vàng vào quan tài của mẹ, con trai tiếc của đòi mở nắp quan - Hình 2


(Ảnh minh họa)

Bà có làm vất vả, nhưng đến lúc c.hết đi cũng có khối tài sản nho nhỏ  cho mình. Vậy mà, con cái thì tranh giành nhau vài ba đồng bạc, còn cậu con trai thì chỉ hi vọng kiếm thêm 1 chút cho riêng mình.

Đến lúc nhập quan cho mẹ đã xong xuôi rồi mới nhớ ra để lẫn  sợi dây   10 chỉ vàng  vào  quan tài  của mẹ, cậu con trai ấy đã tiếc của đòi mở nắp quan lấy lại bằng được. Mọi người ai cũng ngăn cản vì đã nhập quan đóng cửa quan tài rồi thì hãy để mẹ được yên nghỉ. Nào ngờ cái lúc ấy con chó béc-giê cứ gầm gừ không cho. Thế mà chàng trai ấy vẫn lao vào để rồi lật mở nắp quan tài ra. Thảm kịch đến khi anh ta cố xông vào rồi con chó ấy lao đến, cắn vào chân anh ta, kéo lê chân anh ta ra ngoài với một vết cắn sâu, đầy m.áu.

Anh ta cầm gật đ.ập vào người con chó, đ.ập mạnh nhưng con chó ấy vẫn không chịu buông ra. Đúng, con chó béc-giê ấy trước giờ vẫn hung dữ. Nhưng chưa khi nào nó cắn người cả. Vậy mà lần này nó lại cắn, cắn đau đớn đến rách quần, vết cắn bâm sâu vào tận xương gần đứt cả miếng thịt của cậu con trai bà ấy. Người ta không nói gì chỉ nhìn nhau ngầm hiểu. Ắt hẳn trong chuyện này phải có nguyên nhân của nó. Chắc chắn rằng  con chó ấy làm vậy là có lý do và họ càng tin hơn vào tình bạn, tình tri kỉ và chú chó béc-giê ấy đã dành cho bà Hạnh.


Cả đời vất vả k.iếm t.iền mưu sinh, đến khi c.hết đi rồi bà vẫn chẳng được đứa con trai ấy tôn trọng. Sự bất hiếu của một đứa con đáng phải trả giá. Chỉ có điều, liệu người đời có ngầm hiểu được rằng chúng ta được sinh ra, được có mặt và tồn tại trên đời này chắc chắn phải có lý do của nó. Bố mẹ tần tảo nuôi nấng ta nên người, đừng bao giờ đối xử tệ bạc với họ thậm chí không bằng cả một loại động vật như con chó béc-giê trong câu chuyện được kể.